Dẫn nhập: Phá toái hư không!
- Spoiler:
Nhân sinh như mộng. Thế giới như mộng.
Đó là cảm giác của Lâm Thiên bây giờ, hắn sắp nói lên câu giã từ với thế giới này, năm nay hắn 23 tuổi.
Bình tĩnh, không phải hắn định tự tử đâu, dù cuộc đời này công nhận đếch có gì hay ho, nhưng chết giờ kể uổng lắm. Tất nhiên cũng không phải có thằng ngu nào có ý định giết hắn, loại đấy giờ đời còn chưa sinh ra.
Hắn đứng trên đỉnh Thái Sơn, dõi mắt nhìn bờ biển phía xa. Hôm nay nhiều mây, mấy kẻ lãng mạn dởm muốn ngắm mặt trời mọc đã lủi thủi đi về, còn lại mình hắn đứng đây, nhìn cũng tội tội.
Lâm Thiên chậm rãi móc từ túi quần ra một cái ví da.
Cái ví da trông rất bình thường, cũng khá cũ rồi, nhìn không ăn nhập gì với bộ quần áo đắt tiền Lâm Thiên đang mặc. Có điều, nhìn bộ dạng hắn nâng niu cái ví lắm, mở rất nhẹ nhàng.
Trong ngăn ví chỉ có một tấm ảnh đang im lặng nằm.
Tấm ảnh chụp hình một cô gái trẻ đang ngọt ngào cười, cảm giác thực ấm áp.
Lâm Thiên ngắm bức hình rất lâu, rồi nhắm hờ hai mắt, như đang đắn đo điều gì.
Bỗng hắt đột nhiên siết lòng bàn tay, khi mở ra, bức ảnh cùng chiếc ví đã hóa thành bụi phấn.
“Khiết nhi, tạm biệt”, âm thanh nhỏ đến nỗi chính người nói còn không nghe thấy.
Hắn phất nhẹ tay, đám bụi tức thì theo gió tan mất.
Lâm Thiên lại tiếp tục đứng đó thật lâu, mặc cho gió trên cao thổi y phục bay phần phật, dường như hắn không biết lạnh.
Hồi lâu, Lâm Thiên rốt cuộc từ trong trầm tư tỉnh lại, vẻ mặt không chút biểu tình.
Mặt trời hình như thấy Lâm Thiên thẳng người lên cũng bắt chước ló mặt ra, chiếu những tia sáng đầu tiên, không gian ấm áp hẳn.
“Tới lúc rồi”, Lâm Thiên lẩm bẩm một câu, tay phải vung lên.
Động tác nhìn điệu quá.
Nhưng cẩn thận, nếu cái vung tay đó trúng người bạn, tôi cam đoan bạn tan xác thê thảm vô cùng.
Cái vung tay trông tùy tiện thế thôi, kỳ thực nó ẩn chứa toàn bộ công lực kinh khủng của Lâm Thiên, không khí nhiễu loạn không ngừng, rồi từ từ xoắn lại.
Vẻ mặt Lâm Thiên vẫn rất tự nhiên, nhưng ánh mắt đã trở nên sắc bén.
Tay trái cũng đưa ra, chém một phát vào nơi đó.
Điểm không khí kia lập tức xuất hiện biến hóa, như thực bị một thanh đao chớp tới, dưới áp lực khổng lồ bị xé thành hai nửa, lộ ra một vùng đen tối.
Đen như lỗ đen, như có thể hút sạch mọi thứ, còn mơ hồ phát ra một loại năng lượng thần bí, hay là năng lượng tối nhỉ? Nếu đúng thế thì mình lại làm thêm cái Nobel rồi.
Lâm Thiên nhếch mép, cái cười rất nhẹ, lỗ đen kia trông đầy bí ẩn, nhưng anh vẫn đứng hiên ngang giữa trời.
Lỗ đen dần hóa lớn, chờ cho tới khi nó ngưng biến hóa, Lâm Thiên thu tay lại, chậm rãi bước vào.
Chờ Lâm Thiên hoàn toàn tiến vào, lỗ đen thấy hết khách liền từ từ nhỏ lại rồi biến mất như chưa từng hiện qua. Chỉ có Lâm Thiên đã biến mất.
Nhị công tử Lâm gia, đệ nhất Trung Hoa tập đoàn, đệ nhất võ lâm thế gia, “Huyễn vân công tử” danh tiếng lẫy lừng, Lâm Thiên, ngày xx, tháng xx, năm 20xx, khám phá thiên đạo, phá toái hư không mà đi.
Võ đạo luyện đến tột đỉnh là có thể phá toái hư không.
Xin nhắc lại lần nữa, Lâm Thiên vừa phá toái hư không!!!
Khoan khoan, hắn mới 23 tuổi, thì sao? -nghe nói *&YO&R^# mà?, -vớ vẩn, thằng nào quy định 23 tuổi không thể phá toái hư không?
Đấy, phá toái hư không đơn giản vậy thôi, ai nói cứ phải múa may quay cuồng mới phi thăng được, hay lại còn muốn truyền hình trực tiếp, mời chân dài đến trao giải?
Lâm Thiên tiến vào lỗ đen, chỉ thấy trước mặt là một hành lang ngoằn nghèo.